Tô Đông Pha và Phật Ấn là 2 người bạn rất thân và đều mộ đạo.
Hai vị thường đàm đạo thơ phú và luân lý Phật học với nhau.
Phật Ấn bấy giờ là một thiền sư lỗi lạc và nhà ông ở phía
Tây sông Dương Tử. Tô Đông Pha lại là một nhà thơ nổi danh, nhà ông ở bờ Đông
cùng con sông Dương Tử ấy.
Một hôm Tô Đông Pha vượt sông sang chùa thầy Phật Ấn, nhưng
không gặp ngài. Tô Đông Pha bèn viết lại đôi câu trước khi ra về. Đại ý câu này
như sau : Tô Đông Pha là 1 Phật tử vĩ đại,
dù có tám ngọn gió thổi cũng chẳng động tâm.
Khi thiền sư Phật Ấn đi về, đọc thấy các câu trên liền phê lại
một câu và nhờ đệ tử gửi cho Tô Đông Pha.
Tô Đông Pha rất tức giận khi vừa thấy câu phê chú của thiền
sư : Những câu mà ông viết thật chẳng khác gì một phát đánh rắm.
Ngài tất tả băng sông sang chùa của thiền sư và cật vấn :
Bao nhiêu năm kết thân với tôi, ông không hiểu giá trị của tôi hay sao mà dám
phê thế này.
Bấy giờ thiền sư Phật Ấn tủm tỉm cười nhẹ nhàng đáp : Tám ngọn
gió không lay động được ông thế mà chỉ một phát đánh rắm cũng cuốn ông bay sang sông đó sao.
Tô Đông Pha bất thần sững lại và tỉnh ngộ ra tính ngã mạn
hãy còn rất mạnh trong mình.
P/S : Tám ngọn gió trong câu của Tô Đông Pha gồm : Được - mất ; Thắng- thua; Khen - chê; Vinh - nhục.
>>> Xem thêm về các vấn đề trong Phật học
>>> Xem thêm về các vấn đề trong Phật học
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét